Anh Đã Hứa Là Anh Sẽ Làm
Phan_9
Ngước mắt lên cô con gái với dáng người nhỏ nhắn toát ra khí thế lạnh lùng bức người,giọng ông Trần tự dưng có chút run run:”Bố…đa…ng…đấm lưng cho…mẹ c…on”
Vội khua tay lấy chiếc điện thoại nằm chỏng chơ trên ghế cô quay mặt bước đi mà không quên câu nói cuối:”Thì cứ đấm tiếp đi.Ai nói gì đâu”
Dợi khi con gái đã lên cầu thang Kim Huyệt đỏ mặt đánh nhẹ vào tay chồng mình:”Ngượng quá”
“Có gì mà phải ngượng chứ”_Trần Trịnh hắng giọng nói to
“Vậy sao?Ông có biết vừa nãy ông ăn nói hơi bị lắp ba lắp bắp không,thế mà bảo không ngượng”_Kim Huyệt ấn nhẹ đầu ông chồng mình
“Rồi rồi,cứ cho là thế đi.Thôi,đi về đi mai còn gặp đối tác bàn giao công chuyện”_Trần Trịnh đánh trống lảng chữa thẹn đứng lên
“Cứ cho là cứ cho thế nào,rõ ràng ông ăn nói lắp bắp mà”_Kim Huyệt cong cớn đáp mà mông vẫn dính vào ghế sofa
“Ơ cái bà này,định ngồi đây cãi nhau tay đôi với tôi à.Có về không mai tôi còn gặp đối tác”_Trần Trịnh lấy lại vẻ uy nghiêm hắng giọng nói lớn
“Về thì về”_Kim Huyệt bực tức hung hăng lao thẳng ra cửa mà không để ý tới ông chồng còn đang đứng một chỗ ngơ ngác
Ở đầu cầu thang tầng trên,1 dáng người đơn độc dựa lưng vào tường co 1 chân lenn,cầm chiếc điện thoại lướt lên lướt xuống tự cười khẽ với những gì mình nhìn thấy.Khóe môi cong lên không khỏi tự nhủ thầm:”Đúng là trẻ con”
“Rầm” Cánh cửa dập mạnh không thương tiếc bỏ vào phòng mà trên môi vẫn giữ nụ cười tươi vui,đúng là…đã lâu lắm rồi cô mới lại có cảm giác hạnh phúc như vậy lâu lắm rồi…nụ cười rạng rỡ vui vẻ thực sự mới hé lộ.Con trai chỉ cần nhìn Zami cũng đủ ngất ngây nhưng nếu ai đó vô tình nhìn được nụ cười này dù chỉ vài tích tắc…cũng đủ miên man suốt đời
Chương 16
“Cô chủ,đến giờ ăn tối rồi”_Hồng Mận vừa gõ nhè nhẹ vài tiếng “cốc cốc” vừa nói nhỏ
“Tí tôi xuống”_Zami trả lời xong là lại ngâm nga theo giai điệu của bài hát,Hồng Mẫn cười nhỏ đáp:”Vâng ạ” Sống lâu với cô chủ như vậy,chỉ cần nghe giọng hát của Zami có thể biết được cô đang vui hay đang buồn,hôm nay Zami hoàn toàn khác với mọi ngày hát rất thoải mái vô tư biết là hôm nay tâm trạng cô chủ đã tốt hơn còn về phần lí do đương nhiêu Hồng Mận cũng hiểu.Hồng Mận nghe mà cũng thấy vui lây
15ph sau,khi đã không còn hứng thú hát hò nữa cô mới bật dậy tắt nhạc đi xuống ăn tối,bây giờ mấy biệt thự quanh đấy mới có thời gian cho cái tai của mình được nghỉ ngơi.Căn bản thói quen của Zami là đã bật nhạc thì phải bật thật to nghe mới đã,to tới mức kể cả có là phòng cách âm cũng len lỏi vài lời nhạc không hề nhỏ
Vừa xoa xoa cái bụng đang réo lên âm ĩ biểu tình,vừa từ tốn đi xuống cầu thang.Mới đi đến cửa nhà bếp cô đã ngửi được mùi thơm của mì Ý rồi cô nói lớn với Hồng Mận trong bếp:”Hồng Mận,em cho tôi ăn mì Ý sao”
Đang rửa cốc chén Hồng Mận giật mình quay đầu lại thấy Zami đang ngồi vào bàn ăn nhìn đĩa mì Ý đầy sốt thơm ngon xung quanh rải rác mấy miếng dưa chuột trông thật đẹp mắt,Hồng Mận khẽ cười:”Dạ vâng,thưa cô chủ”
Cầm dĩa lên Zami định ăn miếng đầu tiên nghe thấy lời đáp của Hồng Mận bỗng nheo mắt lại bỏ dĩa xuống
Hồng Mận thấy thế thì có chút hốt hoảng:”Sao vậy cô chủ,cô không thích sao,Hồng Mận nhớ rõ cô chủ rất thích ăn mì Ý mà”
“Em ra đây”_Zami vẫy tay gọi Hồng Mận mà trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ không hài lòng
“Nhưng…”_Hồng Mận nói lấp lửng nhìn vẻ phía Zami rồi lại đảo mắt sang bộ ấm chén đang chờ cô rửa
“Em bỏ găng tay xuống,ra đây.Cái đấy để sau đi”_Zami nghiêm giọng ra lệnh
“À…vâng”_Hồng Mận tháo bỏ găng tay e dè đến gần Zami
“Ăn cùng tôi,chúng ta cùng nói chuyện”_Zami nói mà làm Hồng Mận nghe xong giật cả mình
“Không được đâu ạ”_Hồng Mận vội vàng xua xua tay
“Có gì mà không được chứ.Em đừng có làm tốn thời gian của tôi,mang xuất của em ra đây ăn cùng tôi,tôi có chuyện muốn nói”_Zami
“Vâng”_Hồng Mận biết mình chẳng thể từ chổi nổi mà miễn cưỡng đi lấy phần mì Ý của mình rồi tiến đến ngồi cách Zami 1 cái ghế
Hơi nheo mắt cô hỏi:”Sao thế?Có cần phải giữ khoảng cách thế không.Tôi có làm gì em sao”
“À…dạ…không không có”_Hồng Mận vội vàng khua khua tay miệng cố năn nụ cười gượng rồi chuyển sang cái ghế bên cạnh Zami ngồi
Vẻ không hài lòng trên mặt cô cũng tiêu tan dần rồi cúi xuống ăn miếng đầu tiên,Hồng Mận thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm cũng cắm mặt ăn
“Tôi không muốn em xưng hô khách sáo như thế với tôi”_Zami
Hồng Mận nghe xong quay mặt sang chỗ khác ho sặc sụa,Zami lấy 1 chiếc khăn giấy đưa cho Hồng Mận vẻ mặt cau lại không hài lòng
Hồng Mận nhận lấy khăn lau lau rồi cúi đầu lí nhí:”Cảm ơn cô chủ”
“Cạch”_Cả chiếc dĩa làm bằng inox đập mạnh xuống bàn,Hồng Mận giật mình ngước lên bắt gặp ánh mắt như quy hút máu của Zami mà không khỏi run sợ lắp bắp:”Cô…”
Lần này không để Hồng Mận nói hết câu cô đã ngắt lời,tiếng nói có phần lớn hơn chính tỏ Zami đã tức giận:”Tôi đã nói là đừng xưng hô khách sáo như vậy rồi mà,tôi luôn coi em như bạn bè chị em trong nhà.Mà sao cứ mở miệng ra 1 câu cô chủ 2 câu cô chủ,em không thích làm bạn với tôi sao.Có cần xưng hô như người ngoài vậy không”
“Tôi đâu có dám,được làm bạn với cô thì còn gì bằng nữa,chỉ là tôi không muốn thất lễ mà thôi.Cũng chỉ là con hầu bé nhỏ chủ sai gì dặn làm gì thì làm đấy,tôi nào dám tiến xa tới mức muốn thân với cô.Mọi người lại nghĩ xấu tôi muốn tiếp cận để được ăn theo,đến lúc đấy có khi cả cái công việc làm người hầu như này tôi cũng chảng thể nào mà giữ được ý chứ.Của bền tại người,tôi mà tham lam thì sao còn có thể tiếp nhận lâu dài miếng cơm manh áo ở đây chứ”_Hồng Mận thút thít kể nể hết mọi suy nghĩ của mình,việc muốn tiếp cận người giàu có thì ai chẳng muốn.Nhưng suy nghĩ của Hồng Mận lại khác,cô muốn chính mình tự kiếm ăn không muốn làm điều xấu hổ thẹn với lương tâm,vả lại cô mà chèo cao thêm tí nữa để với tới cái danh hiệu làm bạn cô chủ thì thể nào cái công việc này cô cũng chẳng thể duy trì lâu dài ngã chắc chắn sẽ rất đau,còn bị chỉ chích nữa chứ.Nghĩ đến thôi đã sởn hết gai ốc,nào có lá gan lớn để làm
Zami nghe xong cười lớn,Hồng Mận mắt ngấn nước ngẩng đầu lên căng tròn mắt nhìn Zami
Cô lại rút chiếc khăn giấy thứ hai ra lau nước mắt trước sự ngỡ ngàng của Hồng Mận nhẹ nhàng nói:”Em biết tôi rất có con mắt nhìn người phải không.Chính vì em là một con người tốt có tấm lòng lương thiện không tham lam đây là điểm tôi mến em và muốn làm bạn với em.Nên lần sau hãy gọi 1 câu chị Zami được không,tôi đã dặn em phải đổi cách xưng hô bao nhiêu lần rồi mà em vẫn không chịu là thế nào?”
“Nhưng…”_Hồng Mận định nói gì đó nhưng không kịp nữa rồi một tiếng nói có uy quyền gấp vạn lần cô lại vang lên
“Đây là mệnh lệnh”_Zami nghiêm mặt nói
“Dạ vâng”_Hồng Mận chẳng biết làm gì hơn ngoài việc tuân thủ theo mệnh lệnh của Zami
Khóe môi cong lên vẻ hài lòng chỉ vào đĩa mì Ý trên bàn của Hồng Mận:”Em ăn đi” rồi xử lí phần mì Ý của mình
“À vâng”_Hồng Mận cặm cụi ăn mà nước mắt không ngừng chảy ra,nhưng cô vẫn cố nén lại để không cho Zami biết.Từ xưa đến nay Hồng Mận sống vô cùng cơ cực,bố mẹ mất sớm một mình tự nuôi chính bản thân.Cô chẳng mong gì hơn ngoài việc tự làm tự ăn để cuộc sống sao cho chân thật và ý nghĩa,không dựa dẫm ỷ lại ai.Vì cô nghèo khó nên chẳng ai thèm làm bạn với cô cả,chỉ quanh quẩn vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm với mấy chị giúp việc trong nhà.Đôi khi cô cảm thấy mình sống trên đời chẳng còn ý nghĩa gì nữa,cuộc sống vô cùng nhạt nhẽo,cô cứ ở trong nhà Zami chẳng đi đâu bao giờ vì cô có quen ai đâu,bạn bè còn không có cơ mà.Nhưng giờ đây,sau khi nghe những câu nói của Zami thì cô xúc động vô cùng,cuộc sống này chưa phải đã tàn phai mà vẫn còn một người muốn làm bạn với cô,vẫn còn một người có thể thân thiết nói chuyện với cô.Có thể nói Zami là niềm tin cuối cùng và cũng là duy nhất trong cuộc đời cô,thắp sáng cuộc sống cho cô có lí do để tiếp tục vững vàng sống vui vẻ hơn,không còn cảm thấy đời này chẳng còn ý nghĩa nữa
Đã đói bụng rồi mà còn phải mất vài phút đầu giờ để chỉnh sửa lại cách xưng hô của Hồng Mận với mình khiến Zami cứ ăn ngấu nghiếm mà không thèm ngẩng đầu lên một cái
Miếng cuốc cùng vừa cho vào miệng,cô với tay lấy chiếc giấy lau nhẹ mép miệng,chuyển hướng sang nhìn cô gái bên cạnh.Lông màu hơi cau lại chút xíu rồi nhanh chóng dãn ra,môi bỗng nở nụ cười trông thật tự nhiên,khẽ nói:”Em sao vậy,thích khóc lóc đến vậy sao” vừa nói vừa lấy tiếp giấy ăn lau nước mắt cho Hồng Mận
Nhận lấy khăn giấy từ tay Zami tự lau nước mắt còn đang tuôn trào cô nghẹn ngào nói:”Từ trước đến giờ chảng có ai tốt với em như chị,chẳng có ai muốn làm bạn với em ngoài chị.Trong cái cuộc sống chẳng còn ý nghĩa gì mà lại có một người như chị đã cho em nghị lực lí do tiếp tục sống vui vẻ.Đôi khi em tự nhủ tại sao phải lạc lõng sống trong cái cuộc sống bộn bề mà chẳng có lí do gì để sống,nhưng bây giờ đã khác.Em sẽ sống tốt thực sự vui vẻ vì vẫn còn có chị cần em,chị đã cho em lí do để em tiếp tục trân trọng cuộc sống này”
Khẽ mỉm cười búng nhẹ 1 cái lên trán Hồng Mận cô nói nhỏ:”Cô bé ngốc này.Chị sẽ làm bạn kiêm người thân của em,rảnh rỗi cùng em nói chuyện dẫn dắt em ra ngoài chơi đùa,thể mới biết thế giới bên ngoài nó như nào,được không?”
Hồng Mận mặt lem nhem nước mắt gật gật cái đầu,miệng nở nụ cười hạnh phúc
Liếc mắt nhìn đồng hồ trong nhà bếp cô đứng lên:”Tối nay chị có việc phải đi,em cứ ăn thong thả nhé”
:Vâng,chị đi vui vẻ”_Hồng Mận cười thân thiện lộ 2 lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu
Nhìn theo bóng dáng Zami khuất dần trên cầu thang,Hồng Mận khẽ cong khóe môi lên,cô sẽ mãi ghi nhớ ngày này,ngày mà cô hạnh phúc nhất,nụ cười trân thật nhất và ngày mà cô có thêm lí do để hiểu cuộc sống của mình có ý nghĩa đến nhường nào
“Rầm” sau tiếng cánh cửa phòng đóng lại là một âm thanh có sức vang rộng lớn.Người con gái trong phòng nằm trên giường không ngừng hát hò theo bản nhạc,bỗng dưng có một tia sáng lóe lên trong đầu Zami cô vội vàng tiến đến cái đầu đĩa tắt nhạc đi.Chỉ chờ có thế,các biệt thự xung quanh hò reo sung sướng,không phải vì cô hát quá dở ngược lại cô hát rất hay chẳng qua ồn ào quá làm ảnh hưởng đến mọi người khổ nỗi chẳng ai có gan đủ lớn để lên tiếng.Đã rất nhiều nhà chuyển đi bây giờ còn lác đác vài nhà vướng bận công chuyện nên đành cắn răng chịu đựng.Vui vẻ chưa đầy 3s thì tiếng vang từ chiếc đàn ghi-ta kèm giọng hát lại vang lên,nhưng âm lượng đã giảm đi khá nhiều nên cũng không ảnh hưởng lớn lắm
Gẩy từng dây đàn,giọng hát trong trẻo ngân nga bay vang bỗng nhiên bùng cháy dữ dội,như những chú chim tỏng lồng được giải thoát,mang theo một khát vọng bấy lâu bây giờ được thỏa mãn.Cứ hát mặc thời gian trôi,hát quên đi nỗi sầu,những muộn phiền trong cuộc sống,hát cho đời thêm tươi vui,hát để giải thoát cho chính mình,cứ hát và hát mà chẳng hề hay biết bên dưới cửa sổ đang có một thằng con trai đang hò hét điên loạn vì bị chó đuổi…
“AAAAAAAAAAAAA…binh binh bóp bóp…AAAAAAAAAAAAAAAAA”
Hơi nhíu mày,ai dám cả gan gây tiếng ồn lớn khi cô đang hát cơ chứ,đúng là không biết trái phải gì cô.Bực bội ném cây đàn lsang một gọc,lại gần cửa sổ mở toang ra một cách tàn bạo,mặt cô biến sắc khi nhìn thấy chàng thanh niên quen thuộc đang chạy vòng vòng quanh chiếc xe BMW mà không ngừng la hét.Còn nữa đằng sau,ngay sát cái mông của chàng trai là cái miệng nhỏ xinh của con cún
Huýt sáo nhẹ cô nói lớn:”Miu miu,đừng có cắn mông người ta”
Cún con dừng hình,thè lưỡi nhìn Zami,Tiron vuốt trán đã toát mồ hôi cười cười nói lớn:”Anh biết em thương anh mà đúng không?”
Cô liếc xéo Tiron một cái rồi cười hiền với Miu miu:”Lần sau không được tùy tiện cắn nghe chưa,phải xem xét kĩ lưỡng có sạch sẽ không mới được ăn nghe chưa”
Tiron nghe xong thì nhăn nhúm mặt mày hét lớn:”Em nói ai bẩn hả?Quần của anh là hàng xịn đấy nhé vừa mới mua…”
Chưa nói xong Zami đã lên tiếng cắt ngang lời anh:”Miu miu nghe anh ấy nói chưa,quần hàng xịn vừa mới mua đó”
Tiron cười đắc thẳng quanh sang nhìn Miu miu:”Thấy chưa quần ánh mày là hàng xịn đấy”
“Vì thế em có thể tự nhiên cắn xé không sợ bẩn đâu”_Zami phũ phàng văng ra lời nói không thương tiếc rồi dập mạnh cửa sổ xuống,quay lưng cất bước vào phòng tắm
“Thôi mà,mày thấy anh đẹp trai thế này nên chắc không nỡ cắn đâu nhỉ”_Tiron nhìn Miu miu vừa cười vừa lùi lại mấy bước
Dưới cửa sổ phòng Zami không ngừng phát ra tiếng la hét cùng tiếng sủa nho nhỏ của chú cún…
“Tiểu thư Zami không biết hôm nay hát bài gì mà từ đầu đến cuối toàn tiếng la hét”_Ông Vinh sống ở biệt thự bên cạnh Zami vừa xem tivi vừa nhíu mày khó hiểu nhìn con trai hỏi
“Con không biết,nhưng con thích kiểu hát này của chị ấy.Nếu đi thi chắc chắn sẽ đạt giải oscar”_Chàng trai vừa nói vừa cầm chiếc bánh quy bỏ vào miệng
Chương 17
“Ào…ào” nước từ vòi hoa sen xối xả vào mặt Zami như tạt nước,những giọt nước khe khẽ lăn theo đường trên mặt cô rồi đi xuống cổ.Trước khi ra ngoài lúc nào cô cũng phải tắm cho sạch sẽ,có ngày ra ngoài nhiều còn tắm 3 đến 4 lần một ngày
Lau vệt nước còn đọng trên cơ thể,mặc cho mình chiếc áo crop top ba lỗ màu trắng,thân dưới là chiếc quần jeasn rách vải cá tính.Chải chuốt qua loa tóc tai,kẻ quanh mắt một viền đen nhẹ mà vô cùng sáng tạo.Đi đôi dép nữ Chosse màu đen vào chân làm tăng thêm chiều cao tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cô.Soi gương xoay vài vòng để đảm bảo cách phối đồ của mình không có chút sai xót nào,cô nhẹ nhàng cất bước ra khỏi biệt thự
“Chị Zami mấy giờ chị về ạ”_Hồng Mận cười khì khì lon ton đến gần Zami nhìn cô gái trước mặt mình,Hồng Mận không khỏi tròn mắt lên khen nức nở:”Oa!!!chị đẹp thật đó”
Khẽ mỉm cười nhẹ,cô đưa bàn tay ra vuốt vuốt mái tóc Hồng Mận nhẹ nhàng nói:”Bây giờ mới biết chị đẹp sao???Em không cần đợi,cứ để cửa khi nào về chị sẽ về”
“Vậy chị đi vui vẻ nhé”_Hồng Mận mỉm cười trông đáng yêu vô cùng,cái dáng vẻ này cô bé vừa trẻ con mà cũng thật tội nghiệp
Chào Hồng Mận Zami đi thẳng ra khỏi biệt thự mà trong đầu vẫn miên man suy nghĩ về hoàn cảnh cơ cực của Hồng Mận.Phải nói là lại một lần nữa cô cảm thấy mình thật may mắn khi được nhận nuôi vào gia đình gia giáo như thế này.Thử nghĩ mà xem,nếu ông bà Trần không nhận nuôi cô thì có phải bây giờ Zami đã lang thang ngoài đời kiếm từng đồng một để có miếng cơm hàng ngày không.Trước giờ cô chẳng hề quan tâm mọi người xung quanh sống thế nào nên chẳng nhận ra mình có phúc phận lớn hơn hẳn người ta,giờ nhìn lại mới thấy quý trọng cuộc sống bây giờ của mình.Chẳng có ông bà Trần thì cũng chẳng còn Zami của ngày hôm nay chẳng học hành ăn no mặc ấm đầy đủ,cô cảm thấy mình có lỗi vô cùng.Thế mà xưa kia đã đòi hỏi bố mẹ quá quắt,không biết thông cảm cho công việc của bố mẹ.1 lời cảm ơn vì bố mẹ đã nuôi cô lớn khôn cô chưa nói,1 lời xin lỗi vì đã đòi hỏi nhiều hơn thế cô chưa nói.Cô cảm thấy mình thật tồi tệ,thật không xứng làm con nuôi bố mẹ
“Nghĩ gì thế”_giọng nói quen thuộc của chàng trai vang vọng kèm theo sự tức giận
Ngẩng đầu lên,miu miu chẳng biết đã đi đâu rồi chỉ thấy Tiron có một chút tả tơi à không rất nhiều chút tả tơi mới đúng.Đầu tóc rối mù như tổ quạ,quần áo đầy dẫy vết đất bùn hình chân chó,còn nữa…
Phần mông hình như…có rách một chút thì phải…để lộ ra một khoảng màu đỏ chon chót
Tiron đứng chống 2 tay lên hông lườm lườm cô gái trước mặt
Cô cũng rất buồn cười vì cái dáng vẻ trước mặt nhưng cố nhìn mà thong thả đi lướt qua Tiron ngồi vào trong xe
Bị làm lơ,Tiron vô cùng tức giận chạy lại gần xe quát tháo Zami:”Em nhìn anh bộ dạng thế này thì gặp bạn bè thế nào đây”
“Ý anh là tôi phải chịu trách nghiệm về anh sao”_Zami khẽ nhếch mép,tựa đầu lên thành ghế,2 mắt nhắm hờ
Hừ mũi một cái,Tiron bay vào xe thắt dây an toàn cho Zami,cô giật mình nhíu mày nhìn cử chỉ thân mật của anh
“Không cần cảm kích thế đâu”_Tiron cười khoái trá
Mắt vẫn nhắm hờ cô buông lời tự do:”Nó không đủ làm tôi cảm kích”
BMW lao nhanh ra đường như vũ bão,khẽ mở mắt nhìn chàng trai đang lái xe,tóc tai đã được chải chuốt lại,mấy vết bận đã mờ đi khá nhiều nhưng cô còn thắc mắc…vết rách quần ở mông không biết anh ta xử lí thế nào nhỉ???
Đang tính hỏi thì một giọng nói ra vẻ đùa cợt vang lên:”Không cần lo cho anh,tí đến nơi anh khoác cái áo choàng to lên là che vết rách được rồi”
“Tôi không lo cho anh,chỉ lo…tôi đi cạnh anh cũng cảm thấy xấu hổ thôi”_Nhếch mép cười mỉa mà Zami không hay biết rằng đang có một ánh mắt rất u ám bắn thẳng trên khuôn mặt mịn màng mắt nhắm nghiền của cô
1s…2s…3s…
Sao hôm nay lạ vậy…anh ta bị Zami xỉa xói mà không nói năng nửa lời là sao…một hơi thở ấm nóng…
“Bốp” Mắt nhắm nghiền Zami nói khẽ:”Định làm gì thế?Đừng giở trò mờ ám với tôi”
“Anh…đ…âu…c…ó…làm gì…”_Tiron thu đầu lại gãi gãi đầu ngượng ngùng đáp
Mở to mắt nhìn chàng thanh niên đang toát mồ hôi lạnh cô cười khoái trá:”Anh chắc phải cưa được nhiều gái lắm nhỉ,nghe danh anh là công tử đào hoa,người này chưa đi người kia đã đến”
“À…đâu có,mấy cô gái kia chỉ là anh chơi đùa với chúng nó thôi”_Tiron vội vàng xua tay
Nhất thời không nhìn đường…may thay Zami kịp phản xạ vồ lắm lấy vô lăng quẹo một vòng
“Tôi nghĩ là không nên nói chuyện nữa để anh tập chung lái xe”_Zami giọng nói có chút giận dữ,cả đời cô lái xe tuy nhanh và nguy hiểm nhưng vô cùng để ý.Chẳng bao giờ để lộ sai xót làm ai bị thương cả
Tiron giật mình tỉnh ra,hóa ra do không để ý mà anh suýt đâm vào một cụ già qua đường may có Zami phản xạ kịp.Đúng là cô gái vừa cá tính vừa thông minh khéo léo,lại một điểm tốt đập vào mắt anh.Có phải là nàng đang gây sự chú ý với mình không,bỗng anh lơ đãng ngơ ngẩn cười với suy nghĩ của mình
“Anh bị điên hay sao mà ngồi cười một mình,có tập chung lái xe không hay muốn xảy ra tai nạn anh mới vui”_Zami khoang tay đặt trước ngực gắt gỏng,thằng này đúng là điên chính hãng mà…
“À,đây”_Tiron gãi gãi đầu tập trung lái xe,thi thoảng có lén lút nhìn Zami rồi tự cười một mình
Zami thì cứ nhìn ra ngoài cửa sổ,nhìn bầu trời ngày một tối,chòm sao lom đom hé lộ.Một cảm xúc đượm buồn trong đôi mắt,hình ảnh người con trai khôi ngô với nụ cười sáng lạng đẹp tựa thiên thần.Anh bỏ đi không một lời nói,từng nấy năm anh không thèm tìm kiếm tung tích em ở đâu,có phải là…anh đã sớm không cần em rồi không???
Nhưng em vẫn đứng ở đây vẫn tin tưởng mong mỏi có ngày anh trở về bên em.Trên con đường đầy rẫy những con ngõ ngoằn nghèo,em vẫn đứng tại điểm xuất phát bắt nguồn từ hai trái timcủa chúng mình,khi nào anh cần em muốn trở về tìm em,em sẵn sàng tiếp nhận anh một lần nữa tha thứ dù đó là những lí do gì…Nhưng đáp lại sự mong mỏi của em đã mấy năm rồi chẳng còn gì…Hay do em…là do hôm đó em giận dỗi anh vô cớ khiến anh chán ghét em,dù gì em cũng chỉ xin anh một lí do một lời tạm biệt…có quá khó đối với anh không?Tin tưởng đứng mãi ở nơi này chờ đợi anh…có phải?Em quá ngốc không?Rất muốn tìm một chàng trai khác…nhưng em đã yêu anh rất nhiều…phải làm sao để em quên anh đây???Người con trai mà em hằng mong đợi từng ngày…Mãi mãi chỉ yêu mình anh…
“Kít” tiếng xe phanh gấp vang lên bất ngờ kèm theo giọng nói nam tính:”Đến nơi rồi,xuống xe thôi”
Zami vẫn miên man suy nghĩ,đôi mắt càng thêm u sầu không bắt được bất cứ âm thanh nào hết.Tiron hơi nhíu mày cúi sát mặt nhìn cô gái vẫn yên vị trong xe không nhúc nhích,bất chợt anh thấy đôi mắt đượm buồn mà đẹp như ánh sao của cô lòng không khỏi xao xuyến nhẹ nhàng nói bên tai:”EM có chuyện gì buồn à”
Hơi giật mình,cô chạm mặt anh,khẽ đẩy mặt anh ra giữ khoảng cách cho bản thân:”Tôi không sao” nói rồi cô mở cửa bước xuống xe mà đầu óc vẫn không ngừng hoài tưởng về quá khứ
Tiron búng tay phát mấy bọn vệ sĩ lại gần cậu cất xe hộ,Tiron chạy lại bên Zami trên mặt không dấu nổi vẻ lo lắng:”Thực sự…em không sao chứ”
Cô bỗng quay lại nhìn thẳng vào mắt cậu,ánh mắt đượm buồn vừa rồi…phút chốc trở lên băng lạnh ghê người cười khinh bỉ:”Trời rất nhiều sao nhưng tôi thì không sao” lại cất bước đi tiếp.Dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo đơn côi nhưng…mang lại một chút gì đó…khiến người ta thấy thương hại
Hơi ngẩn ngơ một chút cái cô gái này…hay thật đó vừa mới buồn buồn mà giờ đã có thể lên giọng đùa cợt được rồi.Đúng là phí lòng thương của mình mà,Tiron tự nhủ thầm…rồi chợt tỉnh ra,bóng dáng người con gái cao ngạo đã cách xa hắn bao nhiêu rồi
Vội vàng chạy lại mà không ngững hét to:”Zami,đợi anh với”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian